Hôm nay mình gặp 1 câu chuyện như này. 2 bà mẹ, một mẹ trẻ 24 tuổi và một mẹ đã 40 tuổi rồi. Có 2 em bé sinh cùng ngày với nhau, ở gần nhà nhau. Câu chuyện là hôm nay em bé của mẹ U40 vừa cân 6 tháng 8kg. Em bé của mẹ U24 thì mai đi tiêm mới cân. Mẹ U40 bảo “đưa tao bế thử xem được bao nhiêu”. Bế xong bĩu môi “tầm này giỏi lắm 7kg”. Thấy mẹ U24 có vẻ thoáng nét buồn tự ái, nhưng miệng vẫn khen em bé kia con trai mà trắng trẻo bụ bẫm trộm vía, và kèm thêm những lời chê con gái của chính mình là vừa đen vừa còi.
Tôi ngồi đấy nghe câu chuyện chỉ biết cười khẩy trong bụng. Quả mẹ U40 kia nghĩ rằng chê bai dìm con người ta xuống thì con bả sẽ đẹp lên chắc? Nghĩ con mình là đẹp nhất cái thế giới này và con người khác là cỏ dại chắc. Còn mẹ trẻ kia thì sao tự bản thân đẻ con ra nuôi con lại phải ngắm con nhà người khác rồi về so sánh với chính con mình. Sao không dành thời gian đó học cách chăm con tốt hơn, cùng con phát triển từng ngày🤷🏼♀️ Bó tay với những kiểu mẹ như vậy
Con mình cũng là nạn nhân của sự so sánh cân nặng đây. Con nhà em chồng bằng tháng, bằng cân với con mình. Chiều cao thì bé nhà mình cao hơn bé kia hẳn nửa cái đầu. Nhưng vì bé kia tạng người bụ bẫm chân tay ngấn bụ lên nên mọi người trong nhà chồng luôn đem con mình ra bảo là còi quá hèn quá không bằng em T 🤷🏼♀️😀 Ủa. Ba chấm