29 tết cái năm ám ảnh cuộc đời . 26 tuổi làm mẹ đứa trẻ 3M khi nge bác sỉ thông báo con đang mang trong người căn bệnh quái ác hiểm nghèo ‘ ung thư gan ‘ cái cảm giác đau đến mức nghẹn không nên lời, cái cảm giác mà bầu trời như sụp đỗ. Đứa bé còn quá nhỏ, chưa biết than đau , chỉ khóc khi đau đớn trong tuyệt vọng mà người làm mẹ chẳng thể sẻ chia. Cái cảm giác nhìn con đèo đây dây nươc biễn, dây oxi mà nghẹn cứng người.. Người ngoài nhìn vào sao mẹ bình thãn thế mẹ hay thế. Nhưng đau biết tâm cang mẹ thế nào nhưng mẹ ko mạng mẽ không làm điểm tựa vững trãi thì sau con mẹ có thể tựa vào. Giây phút mà mẹ chỉ biết trách số phận mình, giây phút mà mẹ nhận ra ông trời sao đối xữ với mẹ ác thế . 9 tháng 10 ngày mang thai là cả chuỗi ngày lo âu sợ hãi . Sanh con ra chưa dc 100 ngày thì bão dông lại tới. Mai 30 tết cái tết đáng sợ nhất trong cđ của mẹ.cái tết mà bs cho về mọi người điều vui riêng mẹ thì mong con được điều trị khẻo mạnh rồi về. Không phải mẹ ích kỉ chỉ là mùa xuân của mẹ chỉ có con, nên chỉ mong bs thông báo gần mọi thứ ổn rồi, em của mẹ khẻo mạnh rồi . Thì về nhà mới hp. Mẹ mong con trai mẹ mạnh mẽ, cố gắng kiên cường, mẹ tin vào y học ngày càng phát triển chỉ cần mẹ con mình cố gắng, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi. Cố lên nhé chàng trai mạnh mẽ của mẹ.