Bắp của tôi được 8m20d rồi. Mồng 5 Tết, bố mẹ lại cãi nhau. Chắc mẹ phải lựa chọn thật rồi con ạ. Mẹ yêu con bằng cả sinh mạng của mẹ. Bà ngoại ốm, cũng chẳng biết mẹ còn ở bên cạnh bà được bao nhiêu ngày nữa. Mẹ muốn bà thấy mẹ thật hạnh phúc trong những ngày cuối đời. Để bà được yên tâm, k phải lo nghĩ, để toàn tâm chiến đấu với căn bệnh quái ác ấy. Nhưng thật khó quá con ạ. Bố của con, mẹ k còn nhận ra nữa. Ng ấy, với mẹ bây giờ, đáng sợ hơn cả quỷ dữ nữa. Mẹ sắp mất bà, rồi giờ đây mẹ đang cảm nhận mẹ sắp mất cả con nữa. Mặc dù mẹ biết trẻ dưới 36th tuổi đc trao cho ng mẹ nuôi dưỡng sau ly hôn. Nhưng mẹ biết bố con đang tính toán để cướp con hoàn toàn khỏi mẹ. Ngay cả khi tòa có phán quyết thế nào đi nữa, mẹ tin bố sẽ k để mẹ yên đâu. Mẹ yêu con k gì diễn tả được. Mẹ muốn mang con đi thật xa, rời khỏi nơi đây, rời khỏi thành phố này. Nhưng còn cuộc sống sau khi rời đi, mẹ sợ, sơ con chịu thiệt thòi, sợ con phải khổ.
Ai đó cứu lấy mh với. Nỗi sợ hãi đang bủa vây lấy tôi.
Làm ơn, ai am hiều về luật hôn nhân cho tôi lời khuyên với. Tôi sẽ sụp đổ ngay cả khi tưởng tượng sẽ k đc ở bên con trai tôi sau này. Nó quá bé bỏng để rời xa vòng tay mẹ.
Con khổ nhất khi ko có mẹ , chứ ko phải là thiếu vật chất nha b ! Con gái a ck mình có mẹ ghẻ , nhà nội giàu có mà còn sống khổ đây . Bỏ con là điều ngu xuẩn nhất