08/03/2021 có lẽ là ngày mà mẹ kbh quên được khi phải bỏ chính đứa con mà ba và mẹ trông ngóng.
Thật ra mẹ đã chuẩn bị tâm lí trước rồi, nhưng đến lúc bỏ đi con mẹ vẫn không chịu được.
Mít của mẹ!
Bà ngoại và ba đưa mẹ đi khám con, lên đến nơi khi bs Nhân bảo phải bỏ con, mẹ đã biết mẹ không thể giữ được nữa! Mẹ về đến bv Hoà Bình, vẫn kết quả đó nhưng mẹ vẫn cố gắng lạc quan để lên Thiện Hạnh siêu âm lần cuối. Kết quả cứ hết lần này đến lần khác đánh gục mẹ! Khi vào phòng sản, người ta có để cho mẹ 2 ngày sau quay lại bỏ con, nhưng mẹ vẫn quyết định sẽ làm luôn vì cơ thể mẹ chịu được.
Khi xét nghiệm máu, mẹ đã khóc và cũng chính là giọt nước mắt đầu tiên, mẹ sợ Ba buồn sợ ba khóc. Khi có kết quả bác sĩ dẫn mẹ đến phòng để hút Mít nhỏ của mẹ ra, bác sĩ bảo sẽ đau lắm hi vọng mẹ hợp tác. Bác sĩ bảo mẹ mạnh mẽ lên đừng khóc nữa, chị bs đấy cũng từng thai lưu và giờ cũng có 2 nhóc rồi, chị bảo mẹ còn trẻ còn cơ hội mà! Khi nằm lên bàn phẫu thuật mẹ đã rất sợ, mẹ sợ ngày mai đưa tay lên sờ thấy cái bụng nhỏ xíu trống rỗng, mẹ sợ chẳng thấy con đâu! Bác sĩ tiêm cho mẹ thuốc giảm đau, tuy đầu óc hơi quay cuồng nhưng mẹ vẫn cố gắng tỉnh nhất để tạm biệt con. Đến lúc này mẹ nhận ra làm phụ nữ quá khổ, và để làm mẹ thật sự quá nhiều rủi ro. Con cảm nhận được không? Bác sĩ tiêm cho mẹ thuốc gây tê ở đùi phải, thật sự rất rất đau nhưng mẹ vẫn không khóc. Khi bác sĩ dùng dụng cụ hút con ra, tim mẹ đau át hết mọi nỗi đau thể xác. Mẹ không la khóc, không run rẩy hay sợ sệt. Con à, mẹ vẫn cảm thấy rất đau, nhưng nổi đau thể xác đã chẳng thể bằng nổi đau trong lòng! Kết thúc phẫu thuật bác sĩ bảo mẹ chịu đau tốt quá, vì ai cũng la hét khóc lóc nhưng mẹ không như vậy... Trên đường đưa con về mẹ vẫn phải cười, mẹ sợ bà ngoại và ba sẽ lo, nhưng khi nhìn ra cửa sổ mẹ lại nhớ đến sinh linh bé nhỏ trong bụng. Về đến nhà, mọi dồn nén và cố gắng của mẹ vỡ vụn, nước mắt cứ thế liên tục chảy ra. Mẹ biết khóc sẽ hại lắm, nên con để mẹ khóc nốt hôm nay, ngày mai mẹ sẽ cố gắng sống thật tốt thật khoẻ để sau này khi có em con mẹ sẽ cẩn thận và trân trọng hơn!
Xin lỗi con, vì con đến quá bất ngờ nên mẹ đã không tốt! Con đến đúng ngày bà cụ cố mất, rồi mẹ đưa tang, mẹ chạy ngược xuôi lo lắng dọn dẹp. Rồi lại kiệt sức đi truyền nước. Lúc con được 4 tuần thì mẹ lại dọn dẹp đón tết, rồi lại đi lại dọn dẹp thăm ông bà. Mẹ cứ nghĩ Mít khoẻ mạnh, sẽ đi cùng mẹ đến 14/10 sẽ gặp mẹ. Xin lỗi con vì mẹ quá vô tâm!Thế là mẹ mất cục Mít nhỏ của mẹ rồi!
Mẹ đưa Mít nhỏ về nhà chôn sau vườn, đợi khoẻ lại mẹ ra thăm nói chuyện với con nhé!
Yêu con!