Mẹ sinh Nếp tròn 9 tháng, cả thai kỳ bầu luôn khoẻ mạnh và mẹ tập yoga hàng ngày, lúc sinh Nếp mẹ đẻ thường dặn khoảng 2 phút là ra, dễ hơn mẹ đẻ anh Thóc rất nhiều. Vậy mà sinh Nếp ra Nếp không khóc...
Mẹ chỉ vừa kịp cầm vào bàn tay bé bỏng của Nếp, bác sĩ đã nói đưa Nếp đi ủ ấm. Rồi mẹ chỉ nghe thấy Nếp e e, mẹ nói bs: chị xem bé nhà em đi, con ko khóc. Bác sĩ bế Nếp đi xuông sơ sinh để kiểm tra. Trong lúc khâu cho mẹ, bs động viên bảo đưa con đi kiểm tra thôi, tí nữa trả lại về với mẹ. Rồi 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng trôi qua....mẹ đợi mà vẫn chưa thấy em được về với mẹ...
Tiếng điện thoại của ba kêu, ba mặt căng thẳng nghe đt, rồi ba bảo các cô sơ sinh gọi đt cho ba xuống ký giấy, em bị nhiễm khuẩn phân su, mẹ khóc:((( bác sĩ vào bảo ko sao đâu, mẹ khóc bị băng huyết khi con về thì ai cho con bú, mẹ lại nín chờ ba về. Mẹ đẻ Nếp lúc 1h10 sáng mà 3h30 rồi em vẫn chưa được ghép mẹ.
Rồi ba về, ba nói Nếp bị nhiễm khuẩn phân su nặng, bác sĩ phải dùng sufatan 1 mũi mười mấy triệu mong cứu được bé. Tai mẹ ù đi, ba khóc, mẹ khóc. Mẹ hỏi con còn sống không? Ba bảo còn sống nhưng bác sĩ bảo con bị nặng lắm, nếu bác sĩ ko gọi điện thì con vẫn an toàn.
Khủng khiếp thật sự. Mẹ bầu em khoẻ, đẻ thường rất nhanh, em nặng 3,9kg, vậy mà ... Mẹ thương em, giá như mẹ đẻ em sớm hơn chỉ vài ngày thôi, có lẽ em ko bị vậy.
Mẹ chuyển xuống sàn chậu còn em vẫn ở sơ sinh. Do Covid 19, ba mẹ ko được phép thăm em, nhưng sáng chiều, ba toàn trốn xuống thăm em rồi ba về mắt đỏ hoe, mẹ biết ba xót em, ba khóc. Ba bảo các cô ko cho vào, ba trốn nhìn em qua cửa kính, rồi ba xin vào thì bị các cô mắng. Cả ba mẹ như ngồi trên chảo lửa. Ba mẹ sợ tiếng điện thoại, sợ phải nghe tin xấu về em.
Đến ngày thứ 4 trong viện, mỗi ngày trôi qua thật dài thật dài, mẹ phải ra viện và em vẫn như vậy, hỏi bác sĩ em có tiến triển ko thì câu trả lời là con bị nặng, chúng tôi đang theo dõi, chưa có gì khả quan hơn. Hôm nay con phải tăng cường 3 kháng sinh kết hợp. Và bác sĩ bảo bố mua thêm viagra cho em, để tăng áp lực gì đó. Lần nào hỏi câu trả lời cũng là vậy. Ông ngoại quen bác sĩ trong viện thì bác ý bảo em bé tốt hơn, cứ tên tâm khoảng 10 ngày là khoẻ. Ba mẹ cũng được an ủi nhưng hỏi các cô sơ sinh về tình hình của em thì vẫn vậy. Ngày thứ 3 em ăn được 5ml, ngày thứ 4 là 10 ml, mẹ tích cực hút sữa để hàng ngày ba mang gửi các cô cho em. Ngày thứ 8 em ăn được 40ml. Ăn xông hoàn toàn và vẫn thở máy.
Đến ngày thứ 10, bác Trác gọi bảo mai mẹ vào ghép bé, hôm nay các cô sẽ cai máy thở cho con. Niềm vui vỡ oà. May mắn quá.
Mẹ được gặp em, em vẫn 3,9kg nhưng trạng thái lơ mơ thì bs dùng thuốc an thần để em thở máy suốt 10 ngày. Mẹ ôm em, hít hà em, mẹ khóc, mẹ bảo: mẹ xin lỗi em, em đây rồi, em cứ yên tâm bú tí nhé. Và em biết bú tí luôn ko cần tập. Các cô bảo mẹ ấp kanguru cho em đi, em nhớ mẹ lắm.
2 ba mẹ ở trong viện ghép em 7 ngày nữa, các cô theo dõi mọi thứ đều ổn và cho em về. Em vị viêm da cơ đia toàn mặt và người. Bs kê fucidin kết hợp emovate. Bác Trung đến đón em về nhà.
Vì áp lực mà mẹ cứ ít sữa dần, em uống sữa ct gần như hoàn toàn. Em uống similac , trộm vía hợp sữa nên em tăng cân, tăng chiều cao ổn định.
Đẻ thường: 3,9kg
0 tháng 17 ngày: ra viện: 3,9kg
1 tháng: 4,7kg
2 tháng: 6,1 kg
3 tháng: 7kg
4 tháng: 8kg
Giờ em ăn 4 cữ 160ml/1 ngày, mỗi cữ cách 4 tiếng. Thức em chỉ bú mẹ ko bú bình. Em ngủ lơ mơ mẹ đưa bình vào, em ăn hết bình.
Em uống 400iu D3 vào mỗi sáng 🙂
Trộm vía giờ em đáng yêu, hóng ch và bi bô suốt ngày 🙂