Mk viết bài để tâm sự ạ.
Ai rồi cũng đến lúc phải lựa chọn đi làm hoặc ở nhà chăm con. Đi làm thì thương con mà ở nhà thì ko có tiền.
Con mk thuộc dạng khó tính, nếu lúc hờn khóc thì chỉ có mỗi mẹ dỗ dk. Vừa từ ngoại về nó lạ chả quen ai, chơi dk lúc mà ko có mẹ bên cạnh lại khóc. Khóc thì mắt cứ nhắm tịt gào có nghe ai đâu.
Nết ăn nết ngủ của con cũng khó chiều.
Bà nội thì ko hay bế, bận suốt nên giờ nó cũng chả quen.
Suy nghĩ nhiều đến mệt ng luôn ạ. Cứ nhìn con khóc là muốn bỏ hết tất cả.