Khi biết bản thân bị trầm cảm. Nhưng không thể vượt ra, không thể thoát ra sự tiêu cực. Vì vùng vẫy được 1 ngày nhưng ngày nào cũng phải đối mặt với sự bế tắc đó thật sự qúa khó chịu đựng. Biết phải suy nghĩ tích cực. Bao nhiêu lời khuyên nhận về giống như sự chỉ trích phán xét đánh giá, phủ nhận cảm xúc tôi đang gặp phải hơn là san sẻ đồng cảm phụ tôi vượt qua. Thế là cứ vẫy vùng trong sự cô đơn, tự ti và chán nản bản thân. Người bên cạnh nay cũng chẳng còn bạn tâm đến cảm xúc của mình là như thế nào nữa. Là vui hay buồn, là giận hay ghét, là vô lý hay vô cớ.... Chẳng 1 ai có thể tâm sự hay ngồi bên cạnh chỉ cần ngồi bên cạnh nhìn tôi khóc cũng dc nữa. Tôi có ba mẹ, tôi còn có rất nhiều anh chị nữa cơ. Nhưng mà hoàn toàn giờ tôi không thể nói ra cùng ai. Má tôi rất hay lo, lo thái quá và không đúng cách. Má tôi còn bị bệnh tim và cao huyết áp nữa, tính lại hay lo nữa, ngủ ko dc sẽ rối loạn tiền đình. Nhỏ lớn giờ cũng có tâm sự với ba má gì đâu, giờ thi thoảng gọi điện về cũng chỉ hỏi ba má khoẻ không? Ăn cơm chưa, mấy anh chị hay về không và hỏi bâng quơ cho có chuyện, đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy ba má. Ba má già rồi, thấy thật bất hiếu khi theo chồng và chẳng lo gì được cho ba má. Mà má cũng không thích ở chung con cháu, má tui khó tính lắm, ở chung không được, lúc nhỏ ở được mà sao từ hồi mình có con vô thấy ko nên ở chung sẽ tốt hơn. Ba mẹ chồng tui thì miễn bàn đi, sống rất tình cảm với con với cháu, nhưng thờ ơ với tui như cách tui thờ ơ với họ. và nay có thêm chồng tui nữa. Đủ cả thế giới không trừ 1 ai còn có thể giãi bày. Tức giận cũng ko dc tỏ thái độ, khóc không nói gì cũng là sai. Thế rồi con robot học cách thân thiện sống tích cực này quá tải về cảm xúc chẳng ai hay. Đọc được 1 tin gần đây có chị phải nhấn nước 2 đứa con mình trước khi tự tử thật sự quá đau lòng. Tôi cũng bao nhiêu lần muốn tự tử mà cứ nghĩ tới đứa con mình sẽ ra sao và tự mình phủi đi ý nghĩ đó. Dù cuộc đời có ra sao, con mình có chống đối mình cỡ nào, nó vẫn ổn nhất khi ở với mẹ. Không ai yêu con bằng mẹ. Không ai yêu mẹ bằng con. Chồng không thương hay thương mà không biết quan tâm là chuyện của nó. Chuyện của mình là thương lấy mình và cố gắng sắp xếp để sớm quay lại phiên bản mà mình mong muốn. Hihi. Cứ an ủi hàng ngày. Cũng nhẹ lòng chút. Kiên nhẫn thêm chút nữa. Cố lên tôi ơi.