Chẳng phải thiên thần từ đâu tới
Con là khúc ruột mẹ rứt ra
Mang nặng, đẻ đau bao vất vả
Nhọc nhằn những năm tháng trôi qua
Chẳng cần thiên thần từ đâu tới
Con cứ là con thật bình thường
Biết ăn, biết ngủ, biết quậy phá
Biết hờn, biết giận, biết yêu thương
Chẳng cần thiên thần từ đâu tới
Con cứ là con của mẹ thôi
Bạc vàng, gấm vóc... và hơn nữa
Chẳng bằng con có mặt trên đời!